Cỏ xót xa đưa: 15 dòng ám ảnh Trịnh
Công Sơn
Cỏ xót xa đưa - Sáng tác : Trịnh Công Sơn - Biểu diễn: Khánh Ly
“Điều gì sẽ chờ
đợi con người sau cái chết?” Có thể lắm, chết là hết, là khi đôi mắt ta nhắm lại,
là khi con tim ta ngừng đập, là lúc mọi cảm nhận mà ta vẫn coi là quá đỗi bình
thường bỗng chợt biến mất khi mà tất cả đắm chìm trong bóng tối và ta cứ thế bất
lực với số phận của mình. Nhưng cũng chẳng ai phủ nhận nổi những lời nhà Phật
luận về những điều xảy ra với mỗi người đằng sau cái chết. Những vòng luân hồi,
quy luật nhân quả, sự đầu thai làm con người hướng đến cái thiện, cái tâm tu
hành để vượt ra khỏi những vòng sinh tử luẩn quẩn mà đến với cõi niết bàn. Và
còn nhiều, rất nhiều những quan niệm về cái chết nữa. Cái chết và những gì tiếp
theo nó từ lâu đã không những là ám ảnh trong bản thân mỗi con người, mà còn là
chủ đề có mối quan tâm đặc biệt với mọi tôn giáo, mọi thứ triết học trên đời.
Và nếu chúng ta
chịu khó để ý một chút, theo dõi xuyên suốt cuộc đời và kho tác phẩm đồ sộ mà
Trịnh Công Sơn đã để lại cho nhân loại, ta cũng có thể chợt nhận ra rằng mình
đang được hấp thụ “một thứ triết học nhẹ nhàng” như những gì chính ông đã từng nói:
“Tôi vốn thích triết học và vì thế tôi muốn đưa triết học vào những ca khúc của
mình. Một thứ triết học nhẹ nhàng mà ai ai cũng có thể hiểu được”. Thứ triết học
của ông được vun xới, chăm chút như một mầm cây nhỏ bé, và cứ thế, cứ thế, nó
được tích tụ, vươn cao cùng với những trải nghiệm cuộc đời của người sinh thành
ra nó. Trịnh Công Sơn không muốn áp đặt bất kì điều gì. Ông chỉ gửi gắm những
tư tưởng, suy nghĩ của mình qua những câu từ, những điệu nhạc giàu sức ám ảnh đến
lạ kì. Thế rồi, những kẻ say mê những tác phẩm của ông, cố gắng lao vào những
ma trận hình ảnh mà ông lập ra để chôn dấu con người mình, chợt nhận ra họ đang
được chính người nhạc sĩ tận tình chỉ dạy thứ triết học đó: Sống thế nào cho ra
sống? Yêu thế nào để là yêu?
Những quan niệm
của ông như những mảnh ghép nho nhỏ. Mỗi bài hát ông để một vài mảnh, để cho mỗi
người sẽ đi nhặt những mảnh mà mình đang cần tìm. Đến khi nhận thức được những
gì người nhạc sĩ muốn gửi gắm, người ta bỗng chợt giật mình, làm sao mà thứ triết
học ấy vừa cao xa, lại vừa gần gũi với mỗi người như thế? Có lẽ cũng nhờ một phần
bởi tư tưởng của ông mang theo nhiều phần âm hưởng của Phật giáo, một tôn giáo
giàu tính nhân văn và đã gắn bó lâu đời với dân tộc ta. Tuy nhiên, triết lý Trịnh
Công Sơn lại chẳng quá sâu xa, “dạy đời” nếu đem ra so sánh với những triết lý
khác, đơn giản vì Trịnh Công Sơn vẫn là một con người, một con người rất đỗi “con
người”. Ông cũng yêu, cũng sống. Âm nhạc của ông cũng yêu, cũng sống. Và triết
lý của ông cũng yêu, cũng sống. Người ta luôn có thể tìm thấy chính mình và cuộc
tình của đời mình trong âm nhạc Trịnh Công Sơn.
Cũng chẳng có gì
là bất ngờ, nếu trong triết lý của Trịnh Công Sơn cũng bao gồm cả quan niệm về
cái chết và sự sống. Tuy nhiên, không chỉ dừng ở một mức độ quan tâm hay đề cập,
cái chết với người nghệ sĩ là nỗi ám ảnh thường trực, là day dứt khắc khoải
khôn nguôi. Cái chết xuất hiện trong những tác phẩm của Trịnh Công Sơn nhiều đến
nỗi nó trở thành một điều quá đỗi bình thường, một lẽ đời rất thường mà ai cũng
phải chấp nhận. Ta nhận ra một gửi gắm rất nhẹ nhàng của người nghệ sĩ ấy: Vạn
vật vô thường – mọi vật đều phải thay đổi, sống chết âu cũng là lẽ tự nhiên của
kiếp người. Cái chết là nguồn cảm hứng không ngừng tuôn chảy cho những bài hát
của ông. Người nghệ sĩ có thể đau lòng trước cái chết của người mình quen như
trong “Hạ Trắng”. Cũng đôi khi, xúc cảm từ sự ra đi của những người chẳng quen
biết cũng làm lay động con tim người nghệ sĩ. Tỉ như bài hát “Ru em từng ngón
xuân nồng” được nhạc sĩ viết khi đứng trước ngôi mộ của một cô gái không may chết
trẻ, trong một lần ông đi ngang qua nơi ấy. Xót thương trước sự ra đi quá sớm,
ông đã cất lên những lời: “Ru mãi ngàn năm, từng ngón xuân nồng”. Hay trong
“Hát cho một người nằm xuống”, ông đã diễn tả nỗi đau thương, xót xa và cô quạnh
trước cái chết của một lính Ngụy. Người ta cũng chẳng thể quên tuyển tập “Ca
Khúc Da Vàng” mà ông dành trọn để khắc họa lên nỗi đau đớn của mình trước cái
chết của hàng vạn đồng bào. Nhưng, không chỉ có sự tiếc thương và đau khổ với
cái chết, ông còn muốn tìm tòi, khám phá hơn thế nữa. Cái chết trở thành một ẩn
số để ông say mê nghiên cứu và chiêm nghiệm. Bên cạnh những “Cát bụi”, “Phúc âm
buồn” hay “Chỉ có ta trong một đời”, quan niệm về cái chết của ông có thể tìm
đâu đó trong “Cỏ xót xa đưa”, một trong những ca khúc ít được mọi người biết đến
hơn so với những tác phẩm khác của nhạc sĩ.
“Trên đời người trổ
nhánh hoang vu
Trên ngày đi mọc cành lá mù
Những tim đời đập lời hoang phế”
Trên ngày đi mọc cành lá mù
Những tim đời đập lời hoang phế”
Ngay từ 3 dòng đầu
tiên, Trịnh Công Sơn đã nhuộm một màu trầm uất lên tác phẩm của mình. Để rồi từ
đó, những gam màu ấy cứ vật vờ, quẩn quanh trong từng câu từng chữ, hệt như những
day dứt và dằn vặt của người nghệ sĩ đối với cái chết. Nhưng trong 3 dòng đầu
tiên này nhạc sĩ muốn gửi gắm điều gì? Nhiều người cho rằng nhạc sĩ muốn viết về
tâm trạng của ông trong một ngày buồn chán, khi ông nhìn đâu cũng thấy sự héo
úa, hoang tàn. Cũng có người cho rằng Trịnh Công Sơn đang thể hiện những khó
khăn, trắc trở trên đường đời. Tuy vậy, nếu chỉ muốn viết về những điều trên
thì sắc thái từ ngữ của ông đâu cần phải sầu thảm, bi ai đến mức thế. Sẽ hợp lý
hơn nếu cho rằng khổ đầu của “Cỏ xót xa đưa” là nơi Trịnh Công Sơn giới thiệu
chủ thể trọng tâm của tác phẩm: Cái chết. Trong khi “nhánh hoang vu” gợi cho
người ta sự cô quạnh, lạnh lẽo, thì “cành lá mù” lại gợi lên sự bất lực, gợi
lên giới hạn của khả năng con người. Và cuối cùng những “lời hoang phế” đưa người
ta đi sâu thêm vào những cảm giác ấy khi lặp lại cả hai cảm giác trên cùng một
lúc. Vậy, lúc nào con người vừa cảm thấy cô độc đến tột cùng, lại vừa cảm thấy
hoàn toàn bất lực trước số phận. Ấy chắc hẳn là khi con người ta chết. Nếu quả
thực Trịnh Công Sơn đang muốn viết về cái chết thì quan điểm của ông về cái chết
nói chung lại thể hiện rõ ràng nhất trong chỉ một động từ của mỗi câu. Đó là
“trổ”, “mọc” và “đập”. Tại sao ông lại dành những từ để miêu tả những quá trình
phát triển của sự sống để nhắc đến sự đối lập của nó? Bởi vì đối với nhạc sĩ,
cái chết cũng chỉ là một phần trong sự sống mãi mãi của mọi vật. Cây có thể “trổ
nhánh hoang vu”, “mọc cành lá mù” nhưng bản thân cái cây ấy vẫn đang sống. Trái
tim con người có thể ngừng đập nhưng bản thân con người vẫn bước tiếp những vòng
luân hồi không ngừng nghỉ.
“Dưới mặt trời ngồi
hát hôn mê
Dưới vòng nôi mọc từng
nấm mộ
Dưới chân này cỏ xót
xa đưa”
Những lời hát
sau của bài hát lại là lúc Trịnh Công Sơn đưa con người ta nhìn xa hơn vào những
vòng luân hồi nối tiếp. Mỗi dòng trong khổ nhạc đều được bắt đầu với từ “dưới”
như từng viên đá đặt vào đôi vai mỗi con người, càng ngày càng trĩu nặng, để đến
cuối cùng cho ta cái cảm giác mệt mỏi, chán nản với kiếp sống con người. Hình ảnh
mặt trời vốn là tượng trưng cho sự sống và cũng chính mặt trời là nguồn sáng
soi tỏ mọi sự thật cho mỗi con người như trong câu đầu “dưới mặt trời ngồi hát
hôn mê”. Ấy vậy mà, những con người chúng ta dù sống dưới ánh mặt trời rạng tỏ,
vẫn chỉ là những kẻ sống điên rồ trên cõi đời. Ta những tưởng ta đã hiểu hết,
đã chứng minh được hết. Ta lao vào những cuộc đua tranh, giành giật. Ta đắm
chìm trong những vui thú, những thỏa mãn. Để rồi cho đến cuối cùng, ta vẫn mãi chỉ trong cõi “hôn mê”, chẳng thoát ra khỏi giấc
mộng đời.
Vậy thì, Trịnh
Công Sơn muốn mình và muốn mọi con người nhìn thấy điều gì? Điều đó thể hiện
ngay ở hai câu hát tiếp theo. Nhạc sĩ viết “dưới vòng nôi mọc từng nấm mộ” là để
chỉ cái quy luật bất biến của cuộc đời mà ai cũng phải chấp nhận: cái gì đã
sinh ra cũng sẽ phải mất đi, phải chuyển thành một thứ khác. Con người chẳng thế
níu giữ được kiếp sống của mình mãi mãi. Điều đó còn áp dụng với tất cả những
gì mà ta đang mặc nhiên cho rằng mình đang sở hữu. Những cái ta có bây giờ, rồi
cũng sẽ có ngày chúng rời khỏi ta, bởi vì chẳng có gì là mãi mãi khi chính
chúng ta cũng sẽ ra đi. Đồ vật rồi một ngày sẽ hỏng hóc. Bạn bè cũng có lúc rời
xa. Tình cảm cũng đến khi phải phai nhạt. Và con người cuối cùng sẽ ra đi. Mọi
khổ đau trong kiếp người cũng đều từ đó mà ra cả. Ta càng yêu quí, nâng niu một
thứ bao nhiêu, thì chính ta sẽ chịu ngần ấy đớn đau khi thứ đó rời xa ta mãi.
Chính vì vậy, Trịnh Công Sơn đẵ từng viết tình yêu vừa là “mật ngọt trên môi”
cũng vừa là “mật đắng trong đời” như trong “Lặng lẽ nơi này”. Trong khi đó, “dưới
chân này cỏ xót xa đưa” lại là lời luyến tiếc với kiếp sống con người của nhạc
sĩ. Ôi những loài nhỏ bé, yếu ớt như những nhành cỏ dại, lại trở thành những kẻ
đưa tiễn coi người chúng ta về cõi chết. Ừ thì chúng nhỏ bé, nhưng chúng vẫn cứ
được sống tiếp trên cõi đời này chứ không phải con người chúng ta. Chẳng phải
ngẫu nhiên mà Trịnh Công Sơn lại chọn “Cỏ xót xa đưa” làm tiêu đề cho chính tác
phẩm này. Vì chỉ 4 từ nhỏ bé đấy thôi cũng đã lột tả được trọn những suy nghĩ
mà nhạc sĩ gửi gắm qua tác phẩm này. Dẫu ông biết cuộc sống vẫn tiếp diễn với
những vòng luân hồi, nhưng nuối tiếc thì ông vẫn cứ nuối tiếc. Đâu phải dễ để
được sống một kiếp người.
“Người đã đến và người sẽ về bên kia núi
Từng câu nói là từng
cánh buồm dong cuối trời
Còn lại, tiếng cười
khóc giữa đời”
Trịnh Công Sơn
đã từng sử dụng từ “người” như trong “Phúc Âm buồn”, tưởng như để nói về một kẻ
xa lạ nào đó nhưng thực chất lại là những lời tự sự về chính bản thân mình.Ở
đây có lẽ cũng vậy, ông vẫn mang những băn khoăn, trầm tư từ những câu hát trước
vào với cuộc đời mình. Ông sợ rằng những gì mình nói, những gì mình viết, những
gì mình thể hiện sẽ ra đi mãi mãi khi ông mất đi mà chẳng còn gì vương lại với
cõi đời. Thứ triết học mà đời ông xây dựng
rồi cũng sẽ chìm trôi với ông. Ta có thể nhận thấy trăn trở của nhạc sĩ Trịnh
Công Sơn không phải là nỗi lo sợ về cái chết đơn thuần, ông chỉ lo mình giã biệt
cõi đời mà không để lại được gì cho nhân loại. Đây có thể nói là nỗi trăn trở của
mọi người nghệ sĩ lớn, của mọi nhân cách lớn. Nhưng thật may mắn, người ta đâu
hẳn đã quên ông. Vẫn có người say mê những tác phẩm và triết học của ông. Họ vẫn
đã, đang và sẽ cố gắng kiếm tìm những gì ông gửi gắm lại cho cuộc đời. “Từng câu
nói” của ông chưa chắc sẽ về nơi “cuối trời”.
“Dưới ngọn đèn một
bóng chim qua
Giữa đường đi một người
đứng gọi
Có biết gì về ngày
chưa tới?”
Trong nỗi trăn
trở ấy, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn cũng cảm thấy sức ám ảnh của cái chết luôn luôn
kề cận mỗi con người. Nhạc sĩ đặt bút viết tác phẩm này ở độ tuổi gần 30 – “giữa
đường đi”. 30 tuổi là lúc người nghệ sĩ còn đó những say mê và khát khao của tuổi
trẻ, cũng là lúc bắt đầu có những suy ngẫm, nhìn nhận sâu sắc về con người, về
cuộc đời. Ngay từ lúc ấy ông đã quan tâm đến cái chết và sự sống, đã quan tâm đến
mình sẽ để lại gì cho cuộc đời. Ông đã lo lắng về một ngày nào đó bất chợt mình
sẽ phải lìa đời, như bóng chim lướt qua một ngọn đèn, như tiếng gọi dừng chân
khi ông mới bước được một nửa quãng đường. Bởi vì đó là cuộc đời. Chẳng ai có
thể hoàn toàn nắm rõ được tất cả mọi thứ trên đời: “Có biết gì về ngày chưa tới?”.
“Những ngày ngồi rủ
tóc âm u
Nghe tiền thân về
chào tiếng lạ
Những mai hồng ngồi
nhớ thiên thu.”
Tất cả những gì
muốn nói, Trịnh Công Sơn có lẽ đã nói hết. Đến khổ nhạc cuối cùng của bài hát
được ông dành trọn để thể hiện nỗi luyến tiếc của mình. Ông tưởng tượng về một
ngày mình sẽ qua đời, sẽ gặp những kiếp trước của mình để bước sang một kiếp sống
khác. Nhạc sĩ cũng ví tuổi 30 của mình là những đóa “mai hồng” đem hương sắc tuyệt
vời cho nhân gian, nhưng cũng sớm nở chóng tàn. Đóa hoa ấy đang khao khát sự
trường tồn của cỏ dại, để được mãi mãi cống hiến cho cuộc đời.
“Cỏ xót xa đưa”
như một lời tự sự của Trịnh Công Sơn được
mở đầu bằng cái chết và kết thúc bằng nuối tiếc. Người ta bảo nhạc Trịnh Công Sơn bài nào cũng
buồn, dù cho bài hát với giai điệu vui tươi cũng vẫn tiềm ẩn nỗi buồn trong từng
câu chữ. Ấy vậy mà bản thân tôi lại thấy một tia sáng vui tươi nho nhỏ trong ca
khúc đầy u uất này. Điều ám ảnh nhất với người nhạc sĩ là khi mình ra đi mà
không thể để lại điều gì cho cuộc đời này, nhưng vẫn có biết bao con người vẫn
say mê tìm hiểu âm nhạc của ông đấy thôi. Trịnh Công Sơn có thể vĩnh biệt kiếp
người, nhưng thứ triết học mà ông gửi gắm vẫn còn sống mãi trong từng câu hát,
được hàng vạn con người thưởng thức. Đã, đang và sẽ có rất nhiều người sẽ còn
vương vấn với những tác phẩm của ông. Đó dù sao cũng là một niềm an ủi cho sự
ra đi của ông khỏi cõi đời này.